Cha tôi, Bob Shaw, là một cựu lính hải quân Mỹ tham gia Chiến tranh Việt Nam, ông luôn luôn mong muốn được trở lại Việt Nam để được thấy những gì ông gọi là "đất nước tươi đẹp nhất trên hành tinh" trong hòa bình. Đáng buồn thay, cha tôi đã không bao giờ có thể thực hiện ước muốn đó. Tôi đã nắm lấy cơ hội để đi thăm tất cả các địa điểm di tích ven biển ở miền Nam Việt Nam và một chuyến thăm đến Hà Nội. Dịp này trùng hợp với dịp kỷ niệm 50 năm ngày lực lượng lính thủy đánh bộ Mỹ đổ bộ vào Việt Nam.
Chúng tôi yêu thành phố Huế, đây là thủ đô về văn hóa, giáo dục và lịch sử của Việt Nam. Các thành phố chính các hoạt động vẫn không thay đổi mấy vẫn nhộn nhịp... thăm các di tích tại Huế, sau đó, chúng tôi dừng lại bởi một ngôi chùa Phật giáo nổi tính của địa phương, tại đây có một nhóm các cựu chiến binh quân đội "Bắc Việt", với bộ trang phục màu xanh lá cây đặc biệt của lính Việt Nam với nhiều huy chương bao phủ. Họ đang kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng thành phố Huế. Chúng tôi đã có một thời gian tuyệt vời trong cuộc trò chuyện với họ trong bối cảnh như tình đồng chí lẫn nhau.
Nhiều người Việt yêu người Mỹ. Đồng USD là đồng tiền duy nhất mà tôi sử dụng, âm nhạc của chúng tôi có mặt khắp nơi, và tiếng Anh được dạy từ lớp tiểu học. Hàng chục học sinh tiếp cận chúng tôi để thực hành giao tiếp tiếng Anh và chia sẻ sự ngưỡng mộ rất lớn đối với Hoa Kỳ. Các cựu binh Hoa Kỳ trong nhóm của chúng tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự thân thiện của người dân Việt Nam.
Mọi người đến thăm Việt Nam rất ngạc nhiên bởi số lượng xe tay ga khắp nơi. Hà Nội, một thành phố với hơn 6 triệu người, hơn 4 triệu người có xe máy...
Một thành viên của nhóm trong chuyến đi thăm Khe Sanh, tại đây ông là một pháo thủ trẻ, ông đã phải chịu đựng cuộc bao vây 77 ngày. Tôi hỏi ông tại sao ông gia nhập Thủy quân lục chiến, ông nói để tôn vinh người anh trai của mình, người anh đã qua đời tại Việt Nam vào ngày 04 tháng 7 năm 1966. Ông không biết đơn vị hoặc nơi ông ấy mất. Bằng cách tham khảo cuốn sách của tôi, tôi đã tìm ra nơi ông ấy đã chết là gần một ngọn đồi mà cha tôi phục vụ. Chúng tôi đã đi một vòng ngắn và thăm địa điểm này. Mặc dù ông đã đến Việt Nam để xua đuổi những bóng ma của Khe Sanh, nhưng cũng có thể là ông tôn vinh người anh của mình.
Tác giả cùng tấm ảnh đơn vị của người cha trên đồi 37
Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự siêng năng của người Việt Nam. Họ trồng lúa rất nhiều, nhưng tất cả người Việt Nam luôn có vẻ là đa năng. Mỗi học sinh dường như có 2-3 công việc phụ, cả hướng dẫn viên của chúng tôi cũng đã có một số doanh nghiệp riêng. Tôi đi bộ lúc 6:30 ở Hà Nội gần Hilton Hà Nội, và ngạc nhiên khi thấy các cửa hàng mở cửa với những con người bận rộn xung quanh. Vào ban đêm, một cửa hàng lại biến thành một quán cà phê tấp nập.
... Người Việt Nam đã xóa sổ gần như tất cả các di tích của cuộc "chiến tranh do Mỹ" gây ra, vì vậy chỉ có thể thấy xung quanh rải rác vài pháo đài bê tông của Pháp. Tôi đã đến Đồi 37, nơi cha tôi đã sống một năm, và nhìn thấy một trại giam với một người lính và bên cạnh là pháo đài Pháp. Tôi sẽ trân trọng những hình ảnh của đơn vị cha tôi. Hôm nay, tôi nói với tất cả mọi người hãy đến thăm Việt Nam để thấy được đất nước tươi đẹp nhất trên trái đất này, quốc gia đầy sôi động, những con người chăm chỉ với một tương lai tươi sáng.
Comments[ 0 ]
Post a Comment