Giải mã giấc mơ phục hưng Trung Quốc của Tập Cận Bình
Saturday, March 9, 2013
Từ lâu nay, nhiều nước vẫn tỏ ra lo ngại về một Trung Quốc đang trỗi dậy. Trong bối cảnh ấy, giới lãnh đạo Trung Quốc cũng ngày càng nhắc nhiều đến cái gọi là “giấc mơ Trung Quốc” và “sự phục hưng Trung Quốc”.
Mỗi nhà lãnh đạo mới của Trung Quốc đều có một cụm từ ưa thích đi kèm. Những cụm từ này thường được coi là thứ xác định sự cai trị và những nỗ lực của họ nhằm để lại một “chương vẻ vang” trong lịch sử. Cựu Chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân đã có “Thuyết ba đại diện” và “xã hội tương đối hài hòa”; Chủ tịch Hồ Cẩm Đào có “xã hội hài hòa” và “khái niệm phát triển khoa học”; và Chủ tịch tương lai Tập Cận Bình, chỉ ít tuần sau khi được bầu làm Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã đưa ra “giấc mơ Trung Quốc”, và “phục hưng Trung Quốc”. Trong chuyến thăm đến một cuộc triển lãm ở thủ đô Bắc Kinh ngày 29/11/2012, tân Tổng Bí thư Tập Cận Bình đã lần đầu tiên đưa ra tầm nhìn của nhà lãnh đạo này trong những thập kỷ tới bằng cách nói rằng “thực hiện được việc phục hưng đất nước Trung Quốc là giấc mơ lớn nhất của dân tộc Trung Quốc trong lịch sử hiện đại”. Kể từ khi đó, ông Tập Cận Bình đã vài lần nói về giấc mơ Trung Quốc và sự phục hưng Trung Quốc. Những cụm từ này đã đọng lại trong đầu các quan chức, giới truyền thông và hàng triệu người sử dụng Internet. Tổng Bí thư Tập Cận Bình đã nói rằng Trung Quốc “đang tiến gần hơn đến mục tiêu thực hiện được việc trẻ hóa hơn nữa đất nước Trung Quốc”. Tuy nhiên, điều chưa được rõ ràng lắm là Tổng Bí thư Tập Cận Bình xác định giấc mơ Trung Quốc và sự phục hưng Trung Quốc như thế nào.
Ngay cả trước Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc, rất nhiều người kỳ vọng rằng ông Tập Cận Bình – con trai của nhà lãnh đạo cách mạng lão thành Trung Quốc, cố Phó Thủ tướng Tập Trọng Huân, một người đã giúp giám sát việc chuyển đổi kinh tế thời kỳ hậu Mao Trạch Đông ở Trung Quốc – có thể đem đến những thay đổi cho đất nước Trung Quốc, một đất nước hiện đang đối mặt với những thách thức chưa từng thấy, trong việc thực hiện giấc mơ hiện đại hóa của nước này. Nhiều người tin rằng nhà lãnh đạo mới của Đảng Cộng sản và đất nước Trung Quốc đang tìm cách huy động sự ủng hộ trong nước đối với chương trình nghị sự tiếp tục cải cách và mở cửa của ông bằng cách truyền cảm hứng cho nhân dân về một “Giấc mơ Trung Quốc” - nhan đề một vở kịch năm 1987 nói về giấc mơ thành công ở Mỹ của một cặp vợ chồng người Trung Quốc. Giáo sư Tiến sĩ Lưu Khang, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc thuộc Đại học Duke (Mỹ) nhận định rằng “điều đó là nhằm phục vụ cho mục tiêu kích động sự ủng hộ của người dân và tập hợp công chúng xung quanh chương trình nghị sự kinh tế và chính trị của chính quyền mới”. Trong khi đó, ông Trịnh Tất Kiên, một chuyên gia lý luận của Đảng Cộng sản Trung Quốc và là cựu Phó Hiệu trưởng trường Đảng Trung ương Trung Quốc nói rằng “giấc mơ Trung Quốc nói về việc giải quyết các vấn đề của Trung Quốc”.
Ông Kerry Brown, một Giáo sư chuyên về chính trị Trung Quốc, người hiện đang giữ chức Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc tại Đại học Xítni (Ốxtrâylia) cho biết, ông thấy rằng sự phục hưng Trung Quốc “chủ yếu là trong bối cảnh một sự trỗi dậy hòa bình, và Trung Quốc trở lại địa vị mà nước này đã từng có trước khi bắt đầu thời kỳ hiện đại”. Một số người đã diễn giải kế hoạch thực hiện giấc mơ Trung Quốc là một lời kêu gọi thực hiện một chương trình đầy tham vọng được Đại hội 18 đặt ra, để thực hiện các mục tiêu “hoàn thành việc xây dựng một xã hội tương đối thịnh vượng khi Đảng Cộng sản Trung Quốc kỷ niệm sinh nhật lần thứ 100 vào năm 2012, và việc xây dựng một đất nước xã hội chủ nghĩa thịnh vượng, hùng mạnh, dân chủ, văn minh tiến bộ, hài hòa và hiện đại khi Trung Quốc kỷ niệm 100 năm thành lập nước CHND Trung Hoa vào năm 2049”. Ông Steve Tsang, Giám đốc Viện Nghiên cứu Chính sách Trung Quốc của trường Đại học Nottingham (Anh), thì nói rằng hiện vẫn chưa rõ giấc mơ Trung Quốc của ông Tập Cận Bình “được tái tạo” như thế nào trong việc phục hưng Trung Quốc. Ngay sau khi Tổng Bí thư Tập Cận Bình đưa ra những phát biểu về giấc mơ Trung Quốc và sự phục hưng Trung Quốc, nhiều người sử dụng Internet đã bắt đầu so sánh giấc mơ Trung Quốc với giấc mơ Mỹ - bao gồm một loạt ý tưởng, trong đó có cơ hội làm giàu và thành công, cùng một sự chuyển đổi xã hội theo hướng tiến bộ đạt được thông qua làm việc chăm chỉ. Giống như giấc mơ Mỹ, sự lớn mạnh của nền kinh tế Trung Quốc trong 3 thập kỷ vừa qua cho phép một tầng lớp trung lưu mới mơ về những biểu tượng của sự thành công và sung túc là mua sắm quần áo, nhà cửa, đồ gia dụng, ô tô, máy vi tính và điện thoại di động.
Tuy nhiên, đối với những người đầu tiên di cư đến Mỹ trên con tàu mang tên “Hoa tháng 5” vào năm 1620, giấc mơ Mỹ được bắt đầu bằng cuộc hành trình kéo dài tới một thế giới mới dọc theo đại dương, nơi họ có thể thoát khỏi sự ngược đãi tôn giáo. Tinh thần này đã được chính thức hóa trong Tuyên ngôn Độc lập của Mỹ khoảng 1,5 thế kỷ sau đó, một văn kiện tuyên bố rằng tất cả mọi người đều bình đẳng và có những quyền lợi không thể thay đổi được. Nhà sử học James Truslow Adams đã truyền bá cụm từ “giấc mơ Mỹ” trong cuốn sách xuất bản năm 1931 của ông, cuốn sách với nhan đề “Thiên sử thi Mỹ” (The Epic of America). Trong cuốn sách này, James Truslow Adams viết: “Đó không chỉ là giấc mơ về những chiếc xe ô tô và những khoản lương cao, mà là một giấc mơ về một trật tự xã hội mà ở đó mỗi người đàn ông và phụ nữ sẽ có thể được những người khác công nhận họ là gì, cho dù họ được sinh ra ở đâu và có vị trí như thế nào. Mục sư Martin Luther King Junior đã đưa những gì mà James Truslow Adams viết vào phong trào vận động các quyền dân sự thông qua bài phát biểu nổi tiếng “Tôi có một giấc mơ” của ông, trong đó người mục sư này coi việc đề cao nhân cách của một con người là ý tưởng tối cao về giấc mơ Mỹ.
Giấc mơ Trung Quốc như nó hiện đang được thảo luận, là một tầm nhìn xa hơn nữa về vị trí mà nền văn minh tồn tại lâu nhất trên thế giới có được trong thế giới hiện nay, cũng như trong việc theo đuổi một phiên bản Trung Quốc đặc biệt, một Trung Quốc sẽ đưa đất nước và người dân nước họ thực hiện vận mệnh chung. Giáo sư Kerry Brown nói rằng giấc mơ Trung Quốc là sự bắt chước giấc mơ Mỹ, trong đó giấc mơ Trung Quốc được thực hiện như một đối trọng của các loại hình văn hóa. Tuy nhiên, Giáo sư Brown nói rằng tầm nhìn này bị ảnh hưởng bởi một cảm giác rằng một ban lãnh đạo chính trị mới của Trung Quốc thiếu sự ủng hộ của công chúng, có ít biện pháp để giành được lòng dân ngoài việc đưa ra những lời kêu gọi mang tính dân tộc chủ nghĩa và làm cho họ giàu có hơn. Giáo sư Brown nhấn mạnh: “Đối với những trái tim và khối óc bị nhồi nhét, Đảng Cộng sản Trung Quốc vẫn khiến cho người dân lạnh nhạt với họ”. Trong khi đó, chuyên gia Steve Tsang cho rằng “giấc mơ Trung Quốc không phải là giấc mơ mà người dân Trung Quốc được tự do nói đến, mà nó là giấc mơ Trung Quốc được Tập Cận Bình và Đảng Cộng sản Trung Quốc nói đến, với tư cách đại diện cho họ”. Ở Trung Quốc Đại lục, ý tưởng về một sự phục hưng và cái mà nó sẽ đại diện cũng đã được thảo luận rộng rãi trên mạng Internet, với nhiều đề xuất trên nhiều khía cạnh, từ “sự công bằng xã hội,” “xã hội tư pháp”, “ít tham nhũng” và “một cuộc sống tốt hơn” đến “tự do và dân chủ”.
Các chuyên gia lịch sử chỉ ra nhiều giai đoạn họ cho là đã đại diện cho một sự phục hưng Trung Quốc, như đời nhà Tống (960-1279), cùng với đời nhà Đường (618-907) và đời nhà Hán (206 trước công nguyên – 220 sau Công nguyên). Tất cả đều là những giai đoạn tăng trưởng kinh tế, đạt được nhiều thành tựu nghệ thuật và có những tiến bộ khoa học lớn. Ý tưởng về một sự phục hưng Trung Quốc hiện đại đã được truyền bá bởi các nhà lãnh đạo chính trị và trí thức trong suốt thế kỷ trước. Một nhóm giáo sư thuộc trường Đại học Bắc Kinh thậm chí cũng đã đặt cái tên “Phục hưng” cho một tạp chí. Phong trào Ngũ Tứ (4/5), cuộc khởi nghĩa năm 1919 thể hiện chủ nghĩa dân tộc và lòng tự tôn văn hóa của người Trung Quốc, cũng được nhà tri thức nổi tiếng Hồ Thích mô tả là sự phục hưng Trung Quốc do phong trào này có những nét tương đồng với Thời kỳ Khai sáng của châu Âu (phong trào văn hóa của các tri thức ở các thế kỷ 17 và 18) - một thời kỳ cũng được mô tả trong tiếng Trung Quốc là một sự phục hưng. Phong trào Ngũ Tứ hoạt động dựa trên những tư tưởng của phương Tây về dân chủ và khoa học, trong khi Thời kỳ Khai Sáng thúc đẩy khái niệm “chủ nghĩa đổi mới được đặt trong trung tâm của chủ nghĩa cá nhân, các quyền lợi và khoa học, một di sản phương Tây độc nhất vô nhị”. Gần như toàn bộ các nền văn minh phi phương Tây, trong đó có Trung Quốc, đã nỗ lực “nhập khẩu” những giá trị đổi mới chính trị, xã hội và kinh tế để xây dựng lại những nền văn hóa riêng của họ nhằm đạt được sự hiện đại hóa. Tuy nhiên, trong khi các chuyên gia lịch sử nhất trí rằng nhiều giai đoạn lịch sử khác nhau của Trung Quốc xứng đáng được gọi là “sự phục hưng”, họ cũng nói rằng tất cả các giai đoạn này đều có chung một nhược điểm, đó là sự thiếu vắng ý thức công nhận sứ mệnh lịch sử của chúng.
Cuộc cách mạng của Đảng Cộng sản Trung Quốc cũng nhằm đạt được “sự phục hưng Trung Quốc”, hứa hẹn “một nước Trung Quốc mới thịnh vượng, tự do và dân chủ”. Trong khi sự thịnh vượng cuối cùng cũng đến sau các cuộc cải cách kinh tế của Đặng Tiểu Bình, dân chủ và tự do thì vẫn chưa thấy đâu. Nhiều nhà quan sát cảm thấy Tổng Bí thư Tập Cận Bình đang bám sâu vào nguồn cảm hứng dân tộc chủ nghĩa hơn so với những người tiền nhiệm gần đây, có lẽ do nhận thức rằng tư tưởng truyền thống cộng sản sẽ không còn nhiều hấp dẫn được lâu nữa. Orville Schell, một chuyên gia phân tích chính trị kỳ cựu có nhiều năm theo dõi chính trường Trung Quốc đồng thời là đồng tác giả một cuốn sách về cuộc tìm kiếm sự giàu có và sức mạnh của nước Trung Quốc hiện đại, nhận xét: “Khi ban lãnh đạo mới của Trung Quốc bắt đầu viết kịch bản cho hành động tiếp theo của cuộc cải cách đất nước họ, nó có vẻ cứ như thể là Tập Cận Bình thấy chủ nghĩa dân tộc là một thành phần không thể thiếu trong nỗ lực của ông nhằm khích động người dân Trung Quốc”. Các nhà lãnh đạo biết rằng chủ nghĩa dân tộc nhằm vào các cường quốc bên ngoài là một khuynh hướng ngầm mạnh mẽ trong xã hội Trung Quốc. Chỉ ít tuần trước khi ông Tập Cận Bình lên làm Tổng Bí thư, các cuộc biểu tình chống Nhật Bản đã nổ ra mạnh mẽ tại nhiều thành phố của Trung Quốc xung quanh cuộc tranh chấp lãnh hải giữa hai nước ở quần đảo Điếu Ngư/Senkaku trên biển Hoa Đông.
Theo các chuyên gia phân tích, chính sách đổi mới của ông Tập Cận Bình có thể pha trộn những chính sách kinh tế táo bạo với các chiến dịch chống tham nhũng, cùng một chiến lược xây dựng quân sự hùng mạnh và chính sách ngoại giao “cơ bắp.” Sự kết hợp này gợi nhớ lại Phong trào Tự Cường của Trung Quốc cuối thế kỷ 19, khi một số nhà lãnh đạo chính trị và tri thức theo đường lối cải cách tìm kiếm các cuộc cải cách để khôi phục một nhà Thanh (1644-1911) đang suy yếu và liên tục bị quấy rối bởi các cường quốc phương Tây và Nhật Bản. Tuy nhiên, ông Gregory Kulacki, Giám đốc quản lý dự án Trung Quốc đồng thời là một chuyên gia phân tích cao cấp của Liên đoàn Các nhà Khoa học, cho biết ông không tin rằng những phát biểu của Tổng Bí thư Tập Cận Bình về giấc mơ Trung Quốc và sự phục hưng Trung Quốc thể hiện một sự thay đổi mạnh mẽ so với thực tiễn trước đây. Ông Gregory Kulacki, một người đã sống và làm việc tại Trung Quốc trong hơn hai thập kỷ, nhấn mạnh: “Những người lo ngại về những từ ngữ được ông Tập Cận Bình lựa chọn nên xem bộ phim tài liệu gồm 6 tập của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Bộ phim tài liệu này nói về lịch sử quen thuộc của một nền văn minh cổ xưa, đổ vỡ vì sự tan rã của văn hóa truyền thống và bị những kẻ theo chủ nghĩa đế quốc phương Tây lợi dụng, và nền văn minh này hiện đang trong quá trình khôi phục dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Bác bỏ những cảnh báo cho rằng phát biểu của Tổng Bí thư Tập Cận Bình về giấc mơ Trung Quốc và sự phục hưng Trung Quốc là nhằm mục đích đưa nước CHND Trung Hoa sang một thời kỳ phiên bản của Đế chế thứ Ba của Đức ở thế kỷ 21 hoặc thời kỳ Minh Trị trước đây ở Nhật Bản, chuyên gia Kulacki cho rằng những mục đích của sự phục hưng Trung Quốc là vừa phải. Trong khi đó, Giáo sư Kerry Brown cảnh báo những phát biểu nói trên của ông Tập Cận Bình có nguy cơ đưa chủ nghĩa lý tưởng phi thực tế vào những biện pháp mà “khái niệm phát triển khoa học” và xã hội hài hòa” của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào không bao giờ thực hiện. Chuyên gia Steve Tsang thì nói rằng quá trình phục hưng Trung Quốc có nhiều điều cần làm với việc thúc đẩy vị thế của Trung Quốc trên thế giới hơn là bất kỳ ý tưởng nào về giải phóng tư tưởng của người dân. Ông Steve Tsang cho rằng sự phục hưng của Trung Quốc là việc thúc đẩy sự tái xuất của Trung Quốc, một đất nước có một nền văn minh lớn và khả năng giành được sự kính trọng khác với những cách mà đến nay Mỹ đã làm. Ông Steve Tsang nhấn mạnh: “Không có gì sai trái trong việc mong muốn Trung Quốc trở nên vĩ đại hơn. Tuy nhiên, phần còn lại của thế giới phải không cảm thấy bất lợi, đặc biệt là đối với các nước láng giềng của Trung Quốc, trong việc chứng kiến một tân Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, người muốn được lưu danh, là nhà lãnh đạo lấy lại sự huy hoàng của Trung Quốc trong quá khứ, dù cho sự khoa trương của Trung Quốc chủ yếu là kết quả của việc củng cố quyền lãnh đạo. Nói tóm lại là chúng ta sẽ phải quen với một Trung Quốc ngày càng quyết liệt hơn dưới sự lãnh đạo của ông Tập Cận Bình”
.
VŨ HIỀN (NGHIÊN CỨU BIỂN ĐÔNG) / Bưu Điện Hoa Nam Buổi Sáng - REDS VN
Tags:
Chính Trị Quốc Phòng,
Thế giới
Comments[ 0 ]
Post a Comment