Hai cuộc kháng chiến giải phóng đất nước, thống nhất giang sơn, hồn thiêng sông núi đã sinh ra một vị tướng huyền thoại Võ Nguyên Giáp, một “ngọn núi lửa phủ đầy tuyết”. Nhớ thay, “ngọn núi lửa phủ đầy tuyết” đó đã ngủ yên trong lòng đất mẹ trong khi Tổ quốc đang bị quân thù nhòm ngó…
Có lẽ, một người lính chiến, sẽ không viết bài này khi không đọc được trên các trang mạng một số người hết kích động Việt Nam đánh nhau với Trung Quốc rồi chuyển sang trách Bộ trưởng quốc phòng Việt Nam là “quan văn ngồi nhầm chỗ quan võ”…trong bài phát biểu của ông trên diễn đàn an ninh khu vực tổ chức tại Shingri-La vừa qua. Nghĩa vụ của một người lính trước những điều sai trái ấy là phải lên tiếng đàng hoàng.
Những vị tướng được quân lính yêu mến, kính trọng…ngoài tài năng ra thì tư tưởng quý trọng giọt máu của người lính như máu của con em mình quyết định nên điều “tướng lĩnh phụ tử hòa nước sông chén rượu ngọt ngào”.
Đánh nhau ai chết trước? Lính (thanh niên trai trẻ) và nhân dân thiệt trước vì thế càng tránh cho lính chết, dân thiệt mà vẫn bảo vệ được chủ quyền thì tìm mọi cách để tránh, đó là cái TÂM của người làm tướng, nói cách khác là “văn trong võ”, là hiền tướng. Còn khi không thể tránh được thì mới phải đưa nhân dân và người lính của mình vào cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc. “Các cậu, hết cách rồi, vì chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc, đánh thôi!”. Lúc đó lính tráng sẽ dạ ran muôn người như một và coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Các vị có biết danh hiệu “Dũng sỹ đường 9” là gì không? Các vị có biết, được phong danh hiệu Anh hùng LLVT khi mới giữ chức Trung đội trưởng trong năm 1971 khi Mỹ đang làm mưa làm gió trên chiến trường miền Nam là như thế nào không? Tiểu sử của tướng Thanh đó, ông đi lên từ một anh binh nhì trên chiến trường khốc liệt mà chắc chắn là không ít lần vác xác đồng đội trên vai.
Đã từng là một trinh sát lính thủy đánh bộ trên chiến trường K, tôi hiểu nguy hiểm, ác liệt lúc đó so với chống Mỹ chỉ bằng một phần trăm, cho nên hết sức kính nể những vị tướng từng trải qua thời chống Mỹ.
May mắn cho Việt Nam ta, đất nước đang trong tình trạng quân thù nhòm ngó thì các vị tướng lĩnh cấp cao, lãnh đạo cấp cao đều đã kinh qua chiến tranh tàn khốc nhất, dày dạn kinh nghiệm và bản lĩnh.
Trở lại với bài phát biểu của Đại tướng Phùng Quang Thanh.
Trước hết, nếu như ai đó cho rằng bài nói của bà Phó Oánh hay của Phó tổng tham mưu trưởng PLA trên Shingri-La vừa qua là hoàn toàn theo ý cá nhân của họ là cạn nghĩ. Bà Phó Oánh hay Tham mưu trưởng PLA nói chính là Trung Quốc nói!
Còn bài phát biểu của Đại tướng Phùng Quang Thanh, đó là Việt Nam nói, Việt Nam nhất quán quan điểm của mình trước thế giới tại Shingri-La.
Việt Nam đã phán đoán đúng thái độ của Nhật Bản, Mỹ…trong diễn đàn sắp tới nên đã chọn nội dung chuyển tải rất hợp lý và khôn ngoan. Phối hợp rất nhịp nhàng, bài bản từ trên xuống dưới theo một nguyên tắc kiên định.
Thủ tướng Việt Nam tuyên bố “vì chủ quyền thiêng liêng quyết không chấp nhận đánh đổi hòa bình, hữu nghị viễn vông lệ thuộc”; “Việt Nam muốn hòa bình để phát triển nên còn một cơ hội hòa bình nào dù là mỏng manh để tránh khỏi chiến tranh thì Việt Nam vần không bỏ qua”; “giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình nhưng sẵn sàng tự vệ”; “chỉ cần dòng hàng hóa khổng lồ trên Biển Đông bị gián đoạn thì kinh tế khu vực và một số nước bị thảm họa”; “bảo vệ và tạo thuận lợi cho môi trường đầu tư”…Đó là tư tưởng chỉ đạo và nguyên tắc bất di bất dịch của Đảng, Nhà nước và chính phủ Việt Nam.
Đấu tranh của Bộ Ngoại giao có sự đanh thép hiếm thấy với Trung Quốc, lên án mạnh mẽ sự ngang ngược vô nhân đạo, phi pháp xâm phạm chủ quyền quyền chủ quyền biển đảo Việt Nam.
Trên nền đó, ngoại giao quốc phòng mà đại diện là tướng Nguyễn Chí Vịnh lại có nét đặc thù, khác biệt. Theo dõi các bài trả lời phỏng vấn trong nước, ngoài nước của tướng Vịnh người ta cảm thấy có sự khát khao cháy bỏng đến hòa bình, sự mềm dẻo như nhung lụa, nhưng ẩn chứa trong đó là những mạt kim cương rắn hơn sắt thép.
Tại diễn đàn an ninh khu vực Shingri-La, viên tướng Phó tổng tham mưu trưởng Trung Quốc “sùi bọt mép”, hiếu chiến, hung hăng, ngạo mạn cứ như không còn “biện pháp hòa bình” nào nữa, cứ như Trung Quốc sắp đánh nhau với Việt Nam rồi.
Nhưng lời lẽ của Việt Nam, của Đại tướng Phùng Quang Thanh, vị tướng của một đội quân “bất bại” lại ôn hòa, mềm dẻo, nhưng ý chí lại kiên định trong mục tiêu yêu cầu Trung Quốc phải rút giàn khoan ra khỏi thềm lục địa Việt Nam đã khiến cho dư luận, giới kinh doanh và các quốc gia khác tin rằng Việt Nam đã đang và sẽ cố gắng bằng biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề. Ít nhất là họ yên tâm với một vị tướng đã dạn dày chiến trận như vậy thì khó có thể để những “tính toán sai lầm xảy ra xung đột”. Sự nhạy cảm, khôn khéo của ngoại giao quốc phòng là vậy đó.
Trên Biển Đông, thực tế thì như ta thấy, Việt Nam đang thể hiện một ý chí quyết tâm cao độ, không chùn bước trước Trung Quốc có lực lượng đông mạnh hơn nhiều lần. Việt Nam hành động quyết liệt nhưng tỉnh táo, buộc Trung Quốc phải rút giàn khoan.
Trung Quốc đã rút lùi giàn khoan, tuy còn trong thềm lục địa Việt Nam thay vì tiến sâu thêm như thái độ ngạo mạn, hung hăng vốn có của họ. Thắng lợi trên chiến trường quyết định trên bàn đàm phán. Thắng lợi của Việt Nam là đánh sập ý chí, thái độ hung hăng, ngạo mạn, đó là: Trung Quốc không thể “muốn khoan đâu cũng được!”.
Thời thế tạo anh hùng, trước họa xâm lăng đang xuất hiện “một ngọn núi lửa phủ đầy tuyết”.
Lê Ngọc Thống - Báo Đất Việt
Comments[ 0 ]
Post a Comment