Chuyện thắng thua dẫu sao cũng đã được định đoạt từ cái ngày định mệnh ấy rồi. Cái ngày mà không một người dân miền Nam nào thuở đó muốn nhắc tới nữa. Từ một người trí thức đến một anh nông phu, một bác phu xe thậm chí một gã ăn mày cũng muốn né tránh.
Vậy mà lâu nay có bao nhiêu kẻ vô công rồi nghề, ngồi bẻ lưỡi bút ngã theo đồng tiền để viết thôi thì đủ thứ. Có rất nhiều thứ để người ta viết, viết trên mọi lề trái lẫn lề phải, viết trên mọi diễn đàn thân Cộng đến chống Cộng. Nhưng có một cái mà người thua cuộc lại quên. Đó là thử ngồi phân tích vì đâu nên nổi ? Vì đâu mà một đội quân hùng mạnh, một chính phủ đầy tiền, một nền giáo dục tương đối tốt, mà lại đào tạo ra những cái đầu đầy ấu trĩ và bạc nhược đến vậy ?
Muốn trách “NHÂN” mà sao lại quên trách “KỶ”.
Rồi dân cày tôi chợt thầy rằng, các vị tướng tá, các vị đầu não của VNCH có những điểm yếu kỳ lạ. Xin nêu một vài điểm yếu trong hàng trăm điểm yếu dẫn đến thua như sau:
1. Thua vì sự ỷ lại, trông chờ viện trợ.Một bên người ta phải đi lao động ky cóp từng đồng để gửi vào Nam đánh gặc, người ta một tay cày, một tay súng, đói khổ ăn cơm độn đến năm bảy phần là sắn. Vậy mà người ta vẫn cứ tin vào ngày mai phơi phới. Một bên là tiền đô, gạo lương, xương bò là thứ mà những người dân nghèo thời đó vẫn có thể mua sắm, khá hơn là hàng hoá xa hoa. Vũ khí thì viện trợ theo ngân sách BU hàng năm. BU có gì ta gần như có nấy.
1973- Máy bay trực thăng chở quân nhân đáp xuống trên đường đầy xe gần Ba Dừa. Ảnh báo chí, nguồn http://www.flickr.com/photos/13476480@N07/8383159592/in/photostream
Đến khi Bu cắt, cụt hấng và sụp đổ.
Phải chi lúc đó đừng sĩ diện, lột dày đi dép rọ (biến tướng từ dép râu mà ra cả thôi) thì đâu đến nổi phải chịu vứt quần áo mà chạy hở trời !
Cho đến bây giờ vẫn còn chờ sự viện trợ của BU để hòng xây dựng một quốc gia VN hùng mạnh. Có ảo tưởng quá không ?
Chuyện rằng, một lần nọ ra Huế đi cày thuê kiếm sống, Dân cày tui thường buổi sáng hay ra quán cà - phê ở bờ sông Hương để thưởng thức cái cảnh đẹp của con sông huyền thoại, trong vị đắng của đời thường. Và mỗi lần tôi đều gặp một người hành khất tóc đã hoa râm, độ ngoài sáu chục. Ông ta thường bị mọi người xua đuổi, nạt nộ. Nhưng ông vẫn chịu nhục để ngữa tay xin tiền bố thí. Chợt một chiều nọ vô tình tôi bắt gặp ông bên quán nhậu ở phía sau chợ An Cựu, ông ta đang nhâm nhi ly rượu tiết của chim sẻ và chú chim sẻ rô-ti. Cái giá cho bữa nhậu này bằng một người dân cày như tôi đi cày một ngày công.
Đêm nằm gác tay lên trán tôi mới nghiệm ra rằng, những kẻ đi xin tiền của người ta thường chỉ có nhục mà không hề biết khổ. Mà không hề biết khổ thì đâu hiểu được dân tình thế nào.
Mà đã không hiểu dân thì 90% thua là cái chắc !
2. Thua vì sự tin tưởng một cách mù quáng.Nhớ ngày trước đêm đêm các những chàng trai, cô gái đoàn Tâm lý chiến lúc nào chẳng reo réo bắc loa gọi chiêu hồi. Nhưng rồi cái được đâu chẳng thấy chỉ thấy mấy lần ăn lựu đạn của mấy ông du kích. Rồi thì cán bộ xây dựng nông thôn (cải trang của mấy tay mật thám), cũng chẳng nhằm nhò gì. Chỉ cần mấy lời nói như rót mật vào tai của mấy tay cán bộ dân vận của CS dân đã nghe và làm theo ào ào. Vậy là ai thực tế hơn ?
Tin tưởng vào BU, vào sức mạnh quân sự của BU. Nhớ những ngày hè đỏ 72, nhưng ngày cuối năm 72 đài Sài Gòn lúc nào chẳng đưa tin ta thắng CS sắp thua. Trời đất ơi ! Thua đâu chẳng thấy, chỉ thấy ta tụt quần mà chạy !
Các vị tin quá tưởng rằng VNCH là chế độ tuyệt vời, trong khi nó hoàn toàn không có. Đến khi nghiệm ra, cụt hẩng. Thế là thua !
Trong truyện Lục Vân Tiên có đoạn viết rằng “Trạng rằng bưng bát nước đầy. Đổ ngay xuống đất hốt rày sao xong”. Các vị đã đổ đi bát nước đầy máu và nước mắt của hơn 20 triệu người Miền Nam từ năm 75 rồi, các người định hốt lại ư ?
Liệu có ảo tưởng quá không ?
3. Thua vì sự hung hãn của những gã Gangster, cao bồi lưu manh thứ thiệt.Tôi thật sự không biết phải nói thế nào để mọi người hiểu được nhưng ngôn từ, hành động của các vị tướng tá thời VNCH. Những người hùng này thường học rất cao, nhưng ngôn từ và hành động thì rất thấp
Tôi lấy một vài ví dụ như sau:
- Một sỹ quan hành quân vào dân thường gọi “Ê ! Ông già..., bà già... ĐM cái thằng già này.... bà già nọ....”
- Trong khi một cán binh VC vào nhà dân thì nói : “Thưa bác hai... Thưa má... Chào bố... chào mẹ..., cho con xin" (hình như mọi người trong chế độ miền Nam thời đó đánh giá rất thấp trình độ học vấn của chế độ miền Bắc đúng không ?)
- Một ví dụ khác dân tui có ai dám cả gan cải lại tay chỉ huy hành quân không ? hoặc tay quận trưởng, hoặc thậm chí tay xã trưởng. Chắc chắn một cái ba - ton sẽ giáng lên đầu ngay.
- Trong khi đó một cán binh CS có thể ngồi nghe dân nói hàng giờ
- Chỉ huy VNCH Đánh lính như đánh tù nhân, bạt tai, đát đít bằng giày đinh...
- Trong lúc đó lính sai cán binh CS chỉ có nói và nói...
- Còn lính VNCH đi hành quân vào dân thì khỏi phải nói cái độ tàn ác (nhất là vùng nghi có CS)
- Còn lính CS thì vào dân chỉ có giúp dân. Cái hoạ lũ lụt năm Thìn 1964 ở miền Trung thì chắc ai cũng rõ. Trong cơn hoạn nạn VNCH đem mấy chiếc bo-bo chạy đi giúp dân, giúp đâu chẳng thấy, thấy bo - bo chạy, sóng đánh sập nhà, dân chết chìm. Máy bay trực thăng quần trên bầu trời, cứu một người thì cánh quạt máy bay làm chết hai người vì nhà đổ, cây gãy... Trong khi đó với chiếc xuồng nan mấy ông du kích giả làm dân len lỏi cứu không biết bao nhiêu người mà kể.
Nhưng điều này có tôi cam đoan với các vị có thật 100%. !
Và kẻ không được dân thương thì thua là cái chắc !
4. Thua vì sợ những cái sợ không đáng sợ.- VNCH trước đây mỗi khi nghe tin CS về vùng nào là cứ y như rằng đưa lính về cán nát xóm làng vùng đó. Bắn giết vô tội và thức hiện giết lầm hơn bỏ sót. Vậy là tội lỗi dân đen.
- CS thì khác biết rằng vào vùng địch là chết mà họ vẫn cứ đi
- Sợ CS về làng bắt dân mỗi nhà làm một cải mỏ tre, thấy CS về là gõ cốc cốc... bị máy tay du kích chơi xỏ, vận động nhân dân cứ đêm đêm vào khoảng 10 (giờ đêm-SH) đem mỏ ra gõ bảo rằng nghe tiếng chân đi. Vài ba đêm như vậy, dân vệ và địa phương quân chạy mệt quá, bỏ luôn. Và mỏ cứ gõ, du kích cứ về làng lấy lương thức, thuốc men. Lại thua ! Bây giờ ông Nguyễn Bá Thanh bắt chước bảo dân làm mỏ kiểu đó để bắt cướp. Hay thật !
- Sợ CS đến nổi 37 năm rồi hồn vẫn còn bay, phách lạc sợ đến cả một nghệ sỹ Hồng Vân chân yếu tay mềm, không có vũ khí trong tay, sợ cả Đàm Vĩnh Hưng một ca sỹ không phải tài hoa và nổi danh cho lắm, sợ một ông Nguyễn Thanh Sơn chỉ uốn có ba tấc lưỡi mà thôi.
Sợ đến như vậy thắng cái kiểu gì đây các vị ?
(còn nữa)
Nguồn Sachhiem.net
Comments[ 0 ]
Post a Comment