Nếu không có Cộng sản thì không có chiến tranh hoặc nếu không có ngày 30-4 thì Sài Gòn giờ giàu hơn cả Hàn Quốc". Đó là câu nói cửa miệng của những thành phần chống cộng cực đoan ớ hải ngoại và một số "nhân sỹ trí thức" trong nước mà 40 năm nay họ vẫn hay lặp lại điệp khúc đó mỗi dịp tháng 30-4 về .
Các liệt sĩ Việt Nam Quốc Dân Đảng bị xử chém ỏ Yên Bái 17-6-1930. Chiếc đầu trong vòng tròn là đầu của đảng trưởng VNQDĐ Nguyễn Thái Học ↓
Muốn hiểu biết về vấn đề này chúng ta hãy ngược lại bánh xe lịch sử một chút, Pháp nổ súng xâm lược nước ta đặt nền cai trị lên toàn bộ đất nước, nhà Nguyễn đầu hàng từng bước rồi dâng nước cho Pháp. Các cuộc khởi nghĩa, các phong trào yêu nước của nhân dân ta chống thực dân Pháp diễn ra liên tục và sôi nổi nhưng đều không mang lại kết quả. Phong trào Cần Vương (phong trào yêu nước theo ý thức hệ phong kiến, do giai cấp phong kiến lãnh đạo) đã chấm dứt ở cuối thế kỉ XIX với cuộc khởi nghĩa của Phan Đình Phùng (1896). Phong trào nông dân, tiêu biểu là cuộc khởi nghĩa Yên Thế của Hoàng Hoa Thám kéo dài mấy chục năm cũng thất bại vào năm 1913. Phong trào yêu nước theo khuynh hướng dân chủ tư sản do các cụ Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh lãnh đạo cũng rơi vào bế tắc. Trước khi Đảng Cộng sản được thành lập, cách mạng Việt Nam chìm trong khủng hoảng về đường lối cứu nước, các phong trào yêu nước và phong trào giải phóng dân tộc đều thất bại và bị dìm trong biển máu. Đảng cộng sản Việt Nam khi đó với đường lối đấu tranh “dân tộc hóa” tư tưởng Mác-Lênin, phục vụ thiết thực cho lợi ích của dân tộc nên đã thu hút được những người ưu tú nhất của mọi tầng lớp nhân dân lúc bấy giờ tham gia và sự ủng hộ của đông đảo quần chúng nhân dân, vậy nên mới đi hết "từ thắng lợi này đến thắng lợi khác" mà điển hình là cuộc tấn công tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ, thành trì của chủ nghĩa thực dân buộc Pháp ngồi vào bàn hội nghị Geneve và rút quân khỏi VN.
Thường thì những người chống đối nhà nước có cái nhìn về lịch sử quá hạn hẹp, chỉ lấy mốc từ những năm 1954 để rồi từ đó đăng đàn phát biểu linh tinh. Nhưng họ quên mất cái điều cơ bản là Đảng Cộng sản VN ra đời năm 1930 giải quyết về khủng hoảng đường lối đấu tranh và cũng đồng thời là người khởi xướng cuộc đấu tranh giành độc lập năm 1945, rồi từ đó dưới sự lãnh đạo phong trào kháng chiến đánh đuổi thực dân Pháp khỏi Việt Nam.
Họ là đảng phái duy nhất hợp pháp tồn tại được nhân dân thừa nhận. Còn VNCH chỉ là biến thể của chính thể phi pháp Quốc gia Việt Nam do thực dân Pháp dựng lên trước đây để tiếp tục làm tay sai cho đế quốc Mỹ.
Họ quên mất rằng độc lập dân tộc là bất khả thiêng liêng xâm phạm. Cố giáo sư Trần Chung Ngọc, một cựu quân nhân của chính thể VNCH từng nói: Nếu nhân dân VN coi Pháp là xâm lược thì Mỹ cũng chính là kẻ xâm lược. 80% chiến phí của Pháp ớ chiến tranh Đông Dương là do Mỹ tài trợ.
Do đó, câu nói "không có Đảng cộng sản thì không có chiến tranh" thực chất là một điều vô cùng ấu trĩ. Nếu không có ĐCSVN thì chắc chắn dân ta vẫn là thuộc địa của Pháp, bị tiếp tục bóc lột đến tận cùng xương tủy. Nhưng nếu không có VNCH, tức không có một chế độ tay sai cho đế quốc Mỹ thì chắc chắn, cuộc chiến chống xâm lược Mỹ sẽ không kéo dài đến 20 năm với bao mất mát, hy sinh mà đến nay còn chưa khắc phục nổi.
***
Còn về vế thứ 2: Nếu không có Cộng sản, không có ngày 30-4 thì Sài Gòn chắc giàu hơn Hàn Quốc,.... chẳng qua là do bấy lâu nay mấy anh chàng chống Cộng thường hay tự nhồi sọ lẫn nhau về ảo tưởng "hòn ngọc Viễn đông" do Mỹ đổ tiền vào.
Vậy chúng ta thử trả lời những câu hỏi sau nhé.
Thứ nhất, VNCH có được các nhà lãnh đạo như Hàn Quốc không? (Diệm thì độc tài gia đình trị, đến thời của Thiệu thì tham nhũng tràn lan). Có tư liệu của một nhà nghiên cứu người Mỹ nghiên cứu chứng minh rằng Hàn Quốc giàu mạnh được như nay là nhờ… Nhật đã đầu tư vì mộng rằng Hàn Quốc là đất thuộc Nhật vĩnh cửu, nên đã góp phần tạo nên nền tảng từ con người đến cơ sở kinh tế cho Hàn Quốc sau này.
Thứ hai, liệu VNCH có tìm được 1 cuộc chiến tranh tương tự để ăn hôi ko? (trong chiến tranh tại Việt Nam, Hàn Quốc xuất khẩu hơn 300.000 lính đánh thuê phần lớn là tử tù, tội phạm và xuất khẩu gái điếm phục vụ quân đội Mỹ mới có tiền để công nghiệp hóa, làm thay đổi bộ mặt Hàn Quốc lúc bấy giờ).
Thứ ba, những đồng tiền Mỹ viện trợ đã được VNCH xài đúng mục đích bao nhiêu phần trăm?
(1) Theo phúc trình của nhóm VECCO xuất bản tại Sài Gòn tháng 1-1975 về kế hoạch phát triển kinh tế VNCH đến năm 2000 thì: riêng tại Sài Gòn năm 1974 có 3 triệu dân thì đến 60 vạn người thất nghiệp. Thu nhập của thiểu số "tầng lớp trên" chiếm 43,5% GDP, "tầng lớp dưới" chỉ đạt 1,8%.
(2) Qua các forum hay các tờ báo của người Việt ở hải ngoại bạn có thể đọc được các bài mạt sát tầng lớp lãnh đạo, tướng lĩnh của VNCH là tham lam, hèn nhát, là nguyên nhân thất bại của VNCH. Những người lính VNCH thì than thở lương tháng không đủ mua gạo và cá khô nuôi vợ con. Trong khi đó các tướng lĩnh và chính trị gia thì sống phè phỡn. Tại sân bay Tân Sơn Nhất lúc nào cũng đậu chình ình cái máy bay phản lực riêng của tướng Vĩnh Lộc, hay phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ đi lại bằng trực thăng được mua bằng tiền túi...(!?).Thậm chí những ông tướng còn sử dụng xe quân đội để buôn ma túy để cho bọn CIA chụp hình được. Chính vì cái nạn tham nhũng tràn lan mà không bị bắt nên một phần chế độ VNCH sụp đổ là phải.
(3) Những cảnh tốt đẹp chỉ có thể thấy được ở một số nơi trong nội đô Sài Gòn, Nha Trang, Đà Lạt và một số quân khu lớn nơi mà có quân Mỹ đóng quân. Trước năm 75, hơn 85% dân số là ở nông thôn và một số thiểu số sống ở thành thị và đó là những tầng lớp tư sản và quan chức làm việc cho Mỹ. Phần lớn nhân dân còn lại đều sống ở nông thôn và phải chịu áp bức như gom dân lập ấp, dồn dân vào ấp chiến lược, đốt nhà, thả bom... Nói chung là cảnh "sống nay chết mai" không bao giờ biết được là chết khi nào. Với những cuộc càn quét liên tục thì người dân làm sao có thể yên tâm mà lao động và hưởng thụ thành quả của mình được? Nếu bạn có người thân lớn tuổi mà trước đây sống ở ngoại thành thì bạn có thể hỏi và thấy khác hoàn toàn. Làm nông mà không đủ sống, chỉ có những thành phần tư sản và làm việc cho Mỹ thì có thể mới 1 người nuôi tới 4,5 người và thậm chí cả dòng họ. Vì "ăn" vào viện trợ của Mỹ cho nên biến Sài Gòn thành "hòn ngọc Viễn Đông". Trong bộ phim dài tập "cuộc chiến tranh 10.000 ngày" thì một phần bạn cũng biết là nạn xì ke tràn lan được bán công khai. Rất nhiều gái điếm để phục vụ cho nhu cầu sinh lý của lính Mỹ. Nhiều đến nỗi mà quân Mỹ phải mở lớp sử dụng bao cao su cho lính của nó. Còn bài bạc thì được công khai và nạn cát cứ của những thành phần xã hội đen không thể nào dẹp được.
Một xã hội "phát triển, văn minh": diễn thoát y vũ phục vụ chủ Tây công khai trước cả mặt trẻ em!
(4) Bạn có biết là trước đây có một nhà xưởng nào của chế độ VNCH mà có thể xuất hàng ra khỏi nước Việt Nam được không? Chỉ thấy là toàn là cá của Nhật, sữa Mĩ, thậm chí là gạo của nước khác chứ không phải là của mình tự sản xuất được. Nạn đầu cơ tích trữ đã cho ra đời nhiều ông vua nắm giữ một mặt hàng độc quyền khác nhau. Đó là về kinh tế. Chưa thấy một nhà kinh tế nào trong thời gian đó hoặc thời gian sau này ca ngợi một thành tựu nào của chế độ VNCH cả. Còn mỗi lần tổng động viên thì học sinh phải trốn vì sợ bắt đi lính. Phải khai gian tên tuổi để khỏi bị bắt đi quân dịch. Bởi vì biết khi vào quân đội thì cái chết lúc nào cũng kề cận. Tình trạng chiến tranh và bắt quân dịch liên miên không thể nào cho học sinh có đủ thời gian học lên nữa.
(5) Vậy chế độ VNCH tồn tại và sự phồn vinh giả tạo là nhờ vào bầu sữa của Mỹ. Cho đến khi Mỹ cắt viện trợ thì Sài Gòn hoàn toàn không còn là "hòn ngọc" nữa. Khi Mỹ cắt viện trợ,Nguyễn Văn Thiệu quay lại chửi Mỹ là vô nhân đạo và ông ta cũng nói 1 câu như thế này: "Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập! ". Còn về so sánh ảo tưởng Việt Nam sẽ như Hàn Quốc, Nhật Bản hiện nay ư? Tôi cho rằng: câu trả lời là có và đây sẽ là một trong 10 cường quốc nhưng là Top 10 cường quốc buôn ma túy trên thế giới. Vì được chính "đội quân quốc gia" bảo kê. Tỉ lệ nhiễm HIV sẽ cao ngang hoặc hơn Châu Phi do nạn "mại dâm" quá cao.
Vậy nên chỉ đối với những kẻ có lòng dạ ích kỷ hẹp hòi còn đang vọng tưởng về những lợi lộc được hưởng lợi từ chế độ VNCH, khi họ "ngồi mát ăn bát vàng", chà đạp đồng bào mà sống thì đương nhiên 30 tháng 4 không phải là ngày “giải phóng”. Nhiều triệu người đã phải hy sinh cả mạng sống để Việt Nam có hòa bình thống nhất, không còn chém giết nhưng họ lại buồn hận chỉ vì chén cơm bị đá đổ! Buồn hận kiểu này có nên được thông cảm không nhỉ? Họ là vàng, còn dân tộc là cỏ rác hay sao?
Theo Lều Báo (LeuBao.vn)
Comments[ 0 ]
Post a Comment